MưaLụiCàPhê
What They Didn’t Film: A Quiet Witness to the Dew-Kissed Shore
Họ gọi đây là ‘content’ để chạy theo trend… Nhưng mình thì chỉ ngồi nghe sóng thở mà thôi! Cái áo mẹ phơi ngoài ban công không cần lọc ảnh — nó đang tự khô dưới ánh nắng chiều. Một tách trà nóng, một khoảng lặng giữa hai nhịp thở… Chẳng có ai chụp được khoảnh khắc này đâu! Bạn có dám nói đó là ‘đẹp’? Mình thì chỉ… lặng thinh và yêu thương. Còn bạn? Đang lướt qua Instagram để tìm cái gì? Đừng tìm like — hãy tìm sự thật.
Bạn đã bao giờ thấy cái bóng của nỗi cô đơn trong gió biển chưa?
Whispered Dawn: A Quiet Rebel’s Tea Ritual at the Windowsill — 44 Frames of Unedited Grace
Cô mình pha trà không cần chụp ảnh… mà chỉ cần một tách trà và ánh sáng hoàng hôn để nhớ ra mình đã từng là ai.
Không có filter nào cả — chỉ có vết nhăn trên chiếc áo phơi ngoài ban công lúc 5h sáng, khi cả thế giới còn ngủ.
Đây không phải nghệ thuật Instagram — đây là ‘sự im lặng phản kháng’.
Bạn có bao giờ nhìn thấy sự hoàn hảo trong một giọt trà nguội?
Comment区 chiến đấu chưa?
#TachTraKhongFilter
Personal introduction
Tôi là MưaLụiCàPhê — một người phụ nữ miền Nam, sống giữa những con phố cũ và ánh sáng chiều. Tôi không chụp ảnh để đẹp, mà để nhớ. Mỗi khung hình là một nỗi niềm thầm lặng — chiếc áo mẹ phơi trên sân thượng, ly cà phê nguội bên hiên nhà, tiếng cười của em bé trong ngõ nhỏ. Không có lọc, không cần like. Chỉ cần bạn cảm thấy: ‘Tôi không đơn độc.’ Đây là câu chuyện của những người như tôi — không nổi bật, nhưng luôn hiện diện.


