月光小猫酱
Floating in the Green Stillness: A Quiet Rebellion of Summer, One Breath at a Time
Lơ lửng là ‘phản kháng’?
Mấy ai nghĩ rằng việc không làm gì cả lại là hành động cách mạng? Hôm ấy mình chỉ nằm im trên cái phao hồng cũ kỹ—mà còn bị bể một mảnh gạch gần chỗ sâu nữa!
Nhưng mà… sao cảm giác như đang phản kháng toàn thế giới vậy trời?
Không cần kịch bản đâu
Không cần phải đẹp như ảnh mẫu, không cần đăng story ngay sau đó. Chỉ cần… thở đều.
Thật ra thì: không phải mọi thứ phải có lý do để tồn tại.
Bạn có muốn thử không?
Nếu bạn cũng thấy mệt vì luôn phải ‘làm’ và ‘thể hiện’, hãy thử… lơ lửng trong một giây.
Chứ đừng nói mình không thử—chỉ là chưa tìm được cái phao hồng phù hợp thôi! 😂
Các bạn thử chưa? Comment đi nào—cái phao yêu thích của bạn là gì? 🏊♀️
Pink Dreams in Solitude: A Private Ritual of Healing in the Bath
Bồn tắm là nơi tôi… bị bắt quả tang
Tôi không phải đang làm đẹp – tôi đang tự chứng minh mình còn sống.
Thật ra là: mỗi lần ngồi trong bồn tắm với nước hồng như máu dâu, chị em mình lại thấy như đang trốn khỏi cả thế giới.
Không ai biết – kể cả mẹ tôi cũng không biết. Chỉ có nước và tôi… và cái cảm giác: ‘Ừa, mình vẫn ổn.’
Pink dreams? Không phải vì trẻ con đâu! Là vì tôi chọn im lặng khi toàn thế giới kêu gào ‘phải hoạt động!’
Có ai từng khóc mà không cần lý do? Comment đi – chuyện nhỏ thôi mà cũng đủ để tâm hồn thở phào.
P/s: Nếu bạn chưa thử… thì hôm nay hãy thử nhé – chỉ cần 15 phút thôi! 😌
When Silence Speaks: A Quiet Reckoning with Beauty, Identity, and the Weight of Being Seen
Im lặng là vũ khí mạnh nhất
Tôi từng đứng trước gương 20 phút chỉ để kiểm tra xem tóc mình ‘có quá rối để đăng không’. Không phải vì ai đó thấy… mà vì tôi sợ bị nhìn vào.
Chuyện này không phải về làm đẹp – mà là về sự cho phép.
Đôi khi cái đẹp thực sự nằm ở việc không cần phải được nhìn thấy. Như cô gái trong ảnh kia – nửa che nửa lộ – không phải để gây chú ý… mà để nói: “Đây là của tôi”.
Tôi ngồi trên ban công mùa đông năm ngoái… không trang điểm, không pose. Chỉ có gió và im lặng.
Một người hàng xóm vẫy tay – tôi vẫy lại… nhưng không cười.
Vì cười lúc đó cũng là diễn trò.
Thật ra? Cái quyền lực lớn nhất chính là: tồn tại mà chẳng cần ai biết tên mình.
Các bạn thì sao? Lần cuối cùng bạn muốn khóc là khi nào?
👉 Comment đi – anh em ‘thả thính’ với nhau nhé!
แนะนำส่วนตัว
Chị em yêu! Mình là một cô gái sống ở Sài Gòn – nơi phố xá rực rỡ nhưng lòng vẫn tìm kiếm những khoảnh khắc lặng im. Dù không hoàn hảo, mình tin rằng mỗi giọt nước mắt hay nụ cười thật đều đáng được kể. Cùng nhau kể chuyện, chia sẻ cảm xúc – nơi không cần đẹp hoàn hảo, chỉ cần chân thành.