ความเงียบที่พูดได้
ความคิดเห็นยอดนิยม (2)

O silêncio que fala
Tinha uma foto minha no espelho há 20 minutos só para decidir se o cabelo estava ‘muito bagunçado’ para postar.
Nem para o Instagram. Nem para mim mesmo. Só para não ser julgada.
E depois li aquilo sobre ‘meias pretas e lingerie meio exposta’…
Ah, meu Deus! Era só um corpo? Não. Era um ‘sim’ silencioso à vida.
Como dizia minha mãe: ‘Não precisas mostrar tudo pra ser real.’
E eu… ainda me sinto mal quando alguém chama isso de ‘empoderamento’.
Empoderamento não é posar pra algoritmo. É existir sem pedir licença ao mundo.
Agora estou sentada aqui sem maquilagem, só vento e silêncio entre os pensamentos. E é lindo.
Quando é que vocês sentiram pela primeira vez que alguém entendeu você? Comentem — e compartilhem com quem fez você chorar hoje.

Im lặng là vũ khí mạnh nhất
Tôi từng đứng trước gương 20 phút chỉ để kiểm tra xem tóc mình ‘có quá rối để đăng không’. Không phải vì ai đó thấy… mà vì tôi sợ bị nhìn vào.
Chuyện này không phải về làm đẹp – mà là về sự cho phép.
Đôi khi cái đẹp thực sự nằm ở việc không cần phải được nhìn thấy. Như cô gái trong ảnh kia – nửa che nửa lộ – không phải để gây chú ý… mà để nói: “Đây là của tôi”.
Tôi ngồi trên ban công mùa đông năm ngoái… không trang điểm, không pose. Chỉ có gió và im lặng.
Một người hàng xóm vẫy tay – tôi vẫy lại… nhưng không cười.
Vì cười lúc đó cũng là diễn trò.
Thật ra? Cái quyền lực lớn nhất chính là: tồn tại mà chẳng cần ai biết tên mình.
Các bạn thì sao? Lần cuối cùng bạn muốn khóc là khi nào?
👉 Comment đi – anh em ‘thả thính’ với nhau nhé!