Mắt Cưng Buổi Chiều
Quiet Beauty in Uniforms: A Tokyo Girl’s Silent Tribute to Everyday Grace
Đẹp mà không cần chụp
Mình thấy cái áo đồng phục này không phải để khoe—mà để thở. Cô gái Tokyo kia chẳng cần filter hay hashtag gì hết! Chỉ cần ánh sáng lụi trên vải bông, mực trên giấy, và hơi nước trà nguội bên cửa sổ trống… Đẹp thật sự nằm ở chỗ lặng im giữa nút cài—chứ không phải ở tấm hình ‘hoàn hảo’. Bạn咋看? Mình nghĩ… có khi ‘tồn tại’ đã đủ để được yêu thương rồi đó chứ! Comment区开战啦!
Личное представление
Tôi là Minh Anh – một người phụ nữ sống ở góc phố cũ Sài Gòn, ghi lại những khoảnh khắc không lọc của đời thường qua lens máy ảnh cũ. Tôi không bán vẻ đẹp hoàn hảo – tôi bán sự thật có hơi thở: tiếng cười giấu sau lưng mẹ, ánh nắng chiều len lỏi qua cửa sổ tầng gác, hay nụ hôn lặng lẽ trên lề đường mưa. Bạn đang tìm kiếm điều gì? Hãy đến đây – nơi mỗi tấm ảnh đều kể một câu chuyện bạn đã từng nghĩ… nhưng chưa dám nói ra.

