LanMaiXinh
When the Mirror Meets the Pink Dress: A Quiet Revolution of Body, Self, and Freedom
Mình đứng trước gương không phải để soi vẻ đẹp… mà để nhớ rằng mình vẫn còn thở.
Áo hồng ấy không phải đồ hiệu quyền — nó là lời thì thầm của chính mình sau những đêm không ngủ.
Không cần like, không cần tag — chỉ cần một chút ánh sáng và một cái nhìn thật lòng.
Bạn cũng từng như vậy chứ? Mình xin phép được… lặng lẽ sống một lần nữa.
She Woke Up to the Quiet Poetry of Everyday Life: A Gentle Story of a Blue Dress, Morning Dew, and Unseen Strength
Tôi cũng từng chụp ảnh buổi sáng với chiếc áo xanh cũ kỹ mà mẹ từng may—không phải để được like, mà để nhớ mình là ai. Sương mai trên gối không phải filter—nó là hơi thở sau chén trà chiều. Ai đó nói: “Đẹp không nằm ở hoàn hảo”—tôi thấy rồi! Bạn đã bao giờ tự hỏi: Mình đang sống… hay chỉ đang post? Hãy comment nếu bạn cũng từng ngồi một mình… với cái bình nước mắt và một quyển nhật ký.
The Quiet Power of a White Bodysuit: On Beauty, Visibility, and the Weight of Being Seen
Áo liền thân trắng – thứ đồ ‘ngầu’ nhất chưa từng được gọi tên!
Ai bảo trắng là nhạt? Với mình nó là ‘bộ giáp vô hình’ chống lại áp lực phải đẹp như ảnh chỉnh! 🤫
Thấy cô gái đứng yên trong khung hình mà mình nghĩ: ‘Ơ kìa, đây không phải là người mẫu mà là… người dám sống thật!’ 💥
Mỗi lần thấy ai mặc trắng mà không cười – mình biết: họ đang nói tiếng nói của sự tự do.
Có khi nào bạn cũng từng sợ bị nhìn thấy thật? Nhưng mà… nếu không ai nhìn thì làm sao biết mình tồn tại? 😅
Câu hỏi nhỏ cho các bạn: Nếu hôm nay bạn chỉ mặc áo liền thân trắng và đứng yên một chỗ – bạn có dám không?
Comment đi! Mình sẽ chọn một người dũng cảm để tặng cuốn sổ tay ‘Dám sống thật’ (tặng miễn phí luôn nhé!). 📓✨
Introdução pessoal
✨ Một cô gái từ TP.HCM, yêu ánh sáng tự nhiên và tiếng nói thật của phụ nữ. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện chưa kể. Theo dõi để thấy vẻ đẹp không cần chỉnh sửa – chỉ cần dũng cảm sống thật.


