She Laid Still, Smiling at Nothing — And That Was the Rebellion
Nằm im mà phản kháng?
Tôi đọc xong chỉ muốn nằm xuống luôn — không phải để nghỉ, mà để… phản kháng. Thật sự! Cái kiểu nằm im cười với không khí ấy là hành động nổi loạn đỉnh cao của thời đại!
Chứ đâu phải ai cũng dám tuyên bố: “Hôm nay tôi chẳng cần làm gì cả”? Mà lại còn cười tươi như vừa phát hiện ra bí mật vũ trụ.
Tự thưởng cho bản thân bằng… cái không làm gì?
Thay vì chạy đua với deadline hay check list dài lê thê, chị em mình thử nằm yên một lúc đi — thở đều, mắt nhắm lại, tự hỏi: “Mình đã từng sống trọn vẹn chưa?”
Câu trả lời chắc chắn là… có! Vì chính lúc này đây, bạn đang tồn tại — và đó là điều đáng giá nhất.
Comment ngay đi!
Các bạn đã từng “phản kháng” bằng cách nằm im chưa? Hay đang ngồi đây đọc bài này mà trong lòng đang nghĩ: “Tụi mình cứ sống như robot thôi…” Hãy nói thật đi — comment ngay nào! 💤✨
The Weight of Silence: On Wearing White Lace and Becoming Myself
Lụa trắng là… cái bẫy?
Đúng là mình từng nghĩ: “Trang phục trắng – thanh lịch – quyền lực!” Nhưng nhìn lại thì… nó chỉ là bộ đồ cho người khác mơ.
Thật ra mình chẳng thấy đẹp gì cả – chỉ thấy bị dịch nghĩa như một đoạn văn không có chữ ký.
‘Bạn đẹp quá!’ – Câu này treo lơ lửng như bụi trong ánh nắng… đẹp thật, nhưng chẳng phải mình.
Còn giờ đây? Mình chụp ảnh chỉ cần một điều: có mặt, dù tay run, môi nứt, giày dơ.
Tự hỏi: Các bạn đã từng lặng im vì muốn được hiểu, mà lại bị ‘hiểu sai’ luôn chưa?
👉 Comment đi! Ai từng mặc lụa trắng mà cảm thấy như đang diễn phim chèo? Đấu tranh đi nào! 💬
Présentation personnelle
Một cô gái từ Hà Nội – nơi phố cổ rêu phong và ánh đèn vàng cũ kỹ vẫn còn giữ được hơi thở của ký ức. Cô không tìm kiếm sự hoàn hảo, chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc thật: tiếng cười lẻ loi giữa quán cà phê vắng, ánh nắng xuyên qua mái tôn buổi sáng thứ Bảy, hay nỗi nhớ lặng im khi nhìn thấy chiếc áo cũ của ai đó... Trên Qeabc, mỗi thước phim là một lá thư gửi đến chính mình và người nào đó đang cảm thấy cô đơn – rằng họ không alone.