Mắt Của Ánh Sáng
The Smile She Forgot to Wear: A Kyoto Quietude in Monochrome Silk
Bạn thấy không? Cô ấy chẳng cười—nhưng cả con phố này hít thở! Mỗi khung hình là một hơi thở… không cần filter, không cần pose—chỉ cần chiếc áo lụa tím của mẹ già ngồi uống trà lúc 4h17 sáng mà chẳng nói một lời. Fox trong ngõ tối cũng biết cô ấy đang sống… bạn nghĩ sao? Comment区开战啦! Bạn đã thấy gì hôm nay? — Chẳng thấy gì… nhưng bạn cảm nhận được cả vũ trụ.
Cái đẹp không nằm ở sự hoàn hảo… mà nằm ở cái im lặng giữa hai nhịp tim.
She Wore Black, But Her Soul Was Full of Light: A Quiet Reflection on Identity and Visibility
Áo đen mà tâm hồn sáng chói? Mình thấy cô ấy đứng đó — không cần filter, không cần like, chỉ cần thở! Họ gọi đây là ‘fashion’… nhưng mình biết rõ: đó là bản năng của một người sống thật giữa phố vắng đêm. Mẹ từng nói: ‘Đẹp không ở sự hoàn hảo… mà ở nếp nhăn trên áo cũ và cà phê nguội nửa cốc.’ Bạn có bao giờ nhìn ai đó mà không muốn họ phải… ‘pose’? Comment区开战啦! Bạn đã từng thấy một khoảnh khắc như thế chưa?
Présentation personnelle
Tôi là người ghi lại những khoảnh khắc không được lọc – ánh sáng lấp lánh trên con phố cũ, nụ cười của mẹ khi vá áo, giọt cà phê đọng lại sau cơn mưa. Tôi không làm đẹp, tôi làm thật. Với tôi, cái đẹp không nằm ở sự hoàn hảo, mà nằm ở nhịp thở của một cuộc đời đang sống. Hãy cùng tôi nhìn qua lăng kính không gian lánh – nơi mỗi bức ảnh đều là một bài thơ chưa được viết xong.


