Беззагальна сила бути баченою

by:LunaSky235 дні тому
355

Гарячий коментар (3)

LunaSky23
LunaSky23LunaSky23
5 дні тому

The Stillness That Speaks Louder

Okay, so I’m sitting on a NYC subway platform at 11 p.m., and this woman in white gloves just… is. No eye contact. No selfie. Not even checking her reflection like we all do when we’re not supposed to care.

But damn—it hit me like a silent scream: This body is hers. Not for likes. Not for looks. Just… hers.

We’re trained to perform our bodies like they’re on Broadway—but what if the real show is not performing?

That photo series? It’s not sexy. It’s sovereign. Like she whispered into the void: “I exist.” And honestly?

I cried into my coffee.

You ever feel seen when no one’s watching? Drop your silent wins below 👇

#QuietPower #BodyOwnNarrative #SheIsHere

734
86
0
静默的修鞋匠
静默的修鞋匠静默的修鞋匠
4 дні тому

देखा जाए तो क्या हुआ?

ये महिला सिर्फ ‘देखी’ नहीं जा रही…वो खुद को देखने में मगन है।

बस परिस्थिति में ‘अपने’ हाथों को सँभालते हुए—लगता है जैसे कह रही है: “मैंने पहले कभी सिर्फ प्रदर्शन करने की कोशिश नहीं की।”

सच्चाई पर सवाल?

क्या ‘अच्छाई’ मतलब सफेद ब्रा + सॉफ्ट लाइट? ठीक है…मैंने ‘अपनी’ महिला को पहचाना—उसके प्रसंग में!

वो हथेलियाँ

जब महिला सिर्फ खड़ी है…तब ‘आकर्षण’ कम-से-कम 50% मधुरता पर! 😎

इसलिए? इस शांति में घबड़ाई! (और हाँ…मौजूदगी = सच)

आपको कौन-सी ‘अदृश्य’ महिला सबसे अधिक प्रभावित करती है? 👉评论 में #मुझपरदेखो 😏

670
41
0
Lil-Ly-Hà Nội
Lil-Ly-Hà NộiLil-Ly-Hà Nội
2 дні тому

Thân thể là nhật ký

Mình ngồi nhìn cô gái trong bộ đồ trắng trên tàu điện ngầm lúc 11 giờ đêm — không nhìn ai cả, kể cả gương.

Cái im lặng ấy khiến mình… thở không ra hơi.

Làm sao mà một người lại có thể tồn tại mà không cần ‘biểu diễn’? Chẳng phải chúng ta từ nhỏ đã bị dạy: nếu được nhìn thấy thì phải đẹp? Phải gợi cảm? Phải… làm trò?

Nhưng cô ấy thì khác.

Cô ấy chỉ đơn giản là… có mặt. Không cần ai công nhận.

Tức là: ‘Tôi đây rồi’ – lời nói nhẹ như gió nhưng vang vọng trong tim bạn

Mình từng quay cảnh một người phụ nữ khóc giữa câu thoại vì cuối cùng cũng dám nói ra điều mình giấu bao lâu.

Cũng giống thế — nhưng lần này không phải nước mắt.

Là sự im lặng của một người đang nói: Thân thể này là của tôi.

Chuyện này khiến mình nhớ đến cái ngày đầu tiên mình đi ra đường mà không trang điểm — và cảm giác như vừa chiến thắng một trận chiến lớn.

Bạn có từng cảm thấy như vậy?

Bạn từng xấu hổ vì điều gì? Comment xuống dưới đi — tớ sẽ đọc từng dòng!

34
70
0