Silence at Dahon
Mainit na komento (6)

Lace de Mentira
Ah, o vestido branco… tão puro quanto uma promessa que ninguém cumpriu.
Eu também já fui aquela foto: ‘intimidade empoderada’, mas só sentia o peso do silêncio entre os dedos.
O Algoritmo que Me Vendeu
Eles diziam que era ‘elegante’. Eu só queria ser eu. Mas o algoritmo amava meu véu… e me ignorou quando eu quis falar.
O Segredo das Mãos Tremidas
Sabe aquela cena em que ela fecha os olhos depois da foto? Não foi submissão — foi um ‘NÃO’ em câmera lenta.
Hoje? Faço retratos com meias sujas sob sapatos elegantes. Porque verdade é isso: sujo, trêmulo… e real.
Você já fingiu ser alguém por likes? Comenta aqui — e se for corajoso(a), manda uma foto sem filtro! #SilêncioQuePesa #LaceDeVerdade
Lụa trắng là… cái bẫy?
Đúng là mình từng nghĩ: “Trang phục trắng – thanh lịch – quyền lực!” Nhưng nhìn lại thì… nó chỉ là bộ đồ cho người khác mơ.
Thật ra mình chẳng thấy đẹp gì cả – chỉ thấy bị dịch nghĩa như một đoạn văn không có chữ ký.
‘Bạn đẹp quá!’ – Câu này treo lơ lửng như bụi trong ánh nắng… đẹp thật, nhưng chẳng phải mình.
Còn giờ đây? Mình chụp ảnh chỉ cần một điều: có mặt, dù tay run, môi nứt, giày dơ.
Tự hỏi: Các bạn đã từng lặng im vì muốn được hiểu, mà lại bị ‘hiểu sai’ luôn chưa?
👉 Comment đi! Ai từng mặc lụa trắng mà cảm thấy như đang diễn phim chèo? Đấu tranh đi nào! 💬

সাদা লেসের ভার
আমি জানি তোমরা ভাববেন ‘ওইটা কী? কোনো মডেলের ফটোশুট?’ কিন্তু…এটা আমি।
27-তম বছরের ‘প্রথম’ফটোগ্রাফি। সবকিছুই ‘সহজ’ভাবে ‘পাওয়া’য়। কিন্তু…আমি আদর্শ-এরগন্ধিয়াল!
“পছন্দ”-এরবদলে “বিক্রি”
তখনও ‘পছন্দ’-এরচলতি? না! ‘অলগরিদম’-এরচলতি!
‘সুন্দর’-হওয়া = ‘বিক্রি’? হয়তো! কিন্তু ‘আমি’-হওয়া = ?
�মি “অপছন্দ”?
‘উজাড়’-শখ? ফটোগ্রাফিটা। কিন্তু… you say ‘beautiful’ to me now. The word hangs like dust in sunlight. Beautiful… elegant… enchanting… because I’m not real. The real me wears dirty socks under elegant shoes. So… what’s your take? your real self? even if it’s messy? can you show it without filters? you know what I mean 😉 P.S.: Comment section is open for confessions — let’s be ugly together!

화이트 레이스는 꿈이었다
‘아름다워요’라는 말에 웃는 건 이제 지쳤다. 진짜로 보여주고 싶은 건 ‘나는 흔들리고 있어요’였는데, 결국엔 ‘예쁘게 찍혔다’는 평가만 남았다.
누가 너를 보고 싶어했을까?
사실 그 순간 나는 아무도 안 보고 있었다. 엄마 목소리 들려오는 밤, 아빠의 침묵이 가득한 전화기, 그 모든 게 다 ‘내가 너무 많아서’ ‘너무 적어서’ 버티지 못한 거였다.
이제는 흔들리는 손도 좋아
지금은 사진 찍을 때마다 묻는다: ‘당신은 어디에 있나요?’ ‘무엇을 보여주고 싶어요?’ 아니, 그보다 더 중요한 건: ‘누군가를 위한 연기 중인가요?’
오늘의 작은 드라마: you’re so beautiful → but real? clicks aren’t consent. 🫠
댓글 달아줘: 당신의 오늘 아픈 기억 하나만 말해줘

Lưới trắng, lặng im
Hồi xưa mình mặc váy ren trắng để… bán view. Không phải vì đẹp – mà vì “đẹp” là thứ được thuật toán yêu cầu.
Mỗi lần chụp hình là một cuộc “dịch ngôn ngữ” – từ thân thể mình thành món đồ trang điểm cho khán giả.
Giờ thì mình chỉ hỏi: Anh đang ở đâu? chứ không còn hỏi: Anh thấy gì?
Có khi nào bạn cũng từng… đóng kịch cho ai đó xem?
Chia sẻ đi! Comment kiểu: “Tớ cũng từng làm vậy… rồi tự nhủ: Thôi chết, mình không phải nhân vật chính đâu!” 😅
#tâmtrạng #chịuđựng #váyrentrắng

So I watched this video at 3am while crying into my third cup of cold brew… and yes — the lace wasn’t for ‘perfection.’ It was for the version of me that still remembers how to breathe without shouting.
My mom called from Seoul. My dad whispered from Jamaica. Neither spoke English well.
Turns out ‘female empowerment’ is just your grandma’s ghost wearing your wedding dress to do laundry.
You too have worn silence like a second skin?
(Comment below if you’ve ever cried while folding someone else’s dream.)
