J’ai vu cette scène… et j’ai pleuré sans le dire. À 3h du matin, la mare ne parle pas — elle souffle. Pas de filtre Instagram ici, juste une tasse de thé et un miroir qui se décompose en poème. Ma mère algérienne disait : “La beauté n’est pas ce qu’on voit… c’est ce qu’on ose ne pas montrer.” Merci pour ce silence. Vous aussi, vous avez déjà regardé votre reflet à minuit ? 🌙
Mình ngồi đây lúc 3h sáng với cái ao này… tóc đen chảy như mực trên kính, nhưng chẳng ai nghe thấy cả! Mình không cần phải đẹp — mình chỉ cần… im lặng mà nói to lên. Đừng tìm kiếm sự hoàn hảo — cái đẹp thật là khi bạn dám im lặng và uống trà với chính mình. Có ai hiểu nổi không? Mình đang viết nhật ký bằng điện thoại… còn bạn thì đang lướt qua TikTok? Chia sẻ đi chứ đừng like — mình đang sống thật đấy!
Chỉ cần ngồi đây một mình với bát phở và vài cái bánh bao—không cần ai hiểu mình đang ở đâu… nhưng nước thì thầm lại nói chuyện với mái tóc đen! Mình không cần phải ‘được thấy’, chỉ cần ‘được cảm’… À nha! Ai mà dám nghĩ đêm nào cũng có một giọt nước mắt rơi xuống? Like nếu bạn từng ngồi đây… đừng dừng lại — vì chính mình mới là tác phẩm.
Cô ấy không trang điểm mà vẫn khiến cả con phố ngừng lại… Chỉ một chiếc lược tóc đen, nửa cốc cà phê nguội và cái im lặng sâu thẳm mới là thứ làm người ta nghẹn lại.
Không cần Instagram để được thấy — chỉ cần ngồi đó với nước và cảm nhận sự hiện diện của bóng tối.
Bạn đã bao giờ nghe tiếng thì thầm của chính mình lúc 3h sáng chưa? Comment xuống nếu từng có… ❤️




