Ser vista, ser yo
Comentario popular (6)

The Stillness That Speaks Louder
Okay, so I’m sitting on a NYC subway platform at 11 p.m., and this woman in white gloves just… is. No eye contact. No selfie. Not even checking her reflection like we all do when we’re not supposed to care.
But damn—it hit me like a silent scream: This body is hers. Not for likes. Not for looks. Just… hers.
We’re trained to perform our bodies like they’re on Broadway—but what if the real show is not performing?
That photo series? It’s not sexy. It’s sovereign. Like she whispered into the void: “I exist.” And honestly?
I cried into my coffee.
You ever feel seen when no one’s watching? Drop your silent wins below 👇
#QuietPower #BodyOwnNarrative #SheIsHere

देखा जाए तो क्या हुआ?
ये महिला सिर्फ ‘देखी’ नहीं जा रही…वो खुद को देखने में मगन है।
बस परिस्थिति में ‘अपने’ हाथों को सँभालते हुए—लगता है जैसे कह रही है: “मैंने पहले कभी सिर्फ प्रदर्शन करने की कोशिश नहीं की।”
सच्चाई पर सवाल?
क्या ‘अच्छाई’ मतलब सफेद ब्रा + सॉफ्ट लाइट? ठीक है…मैंने ‘अपनी’ महिला को पहचाना—उसके प्रसंग में!
वो हथेलियाँ
जब महिला सिर्फ खड़ी है…तब ‘आकर्षण’ कम-से-कम 50% मधुरता पर! 😎
इसलिए? इस शांति में घबड़ाई! (और हाँ…मौजूदगी = सच)
आपको कौन-सी ‘अदृश्य’ महिला सबसे अधिक प्रभावित करती है?
👉评论 में #मुझपरदेखो 😏

Thân thể là nhật ký
Mình ngồi nhìn cô gái trong bộ đồ trắng trên tàu điện ngầm lúc 11 giờ đêm — không nhìn ai cả, kể cả gương.
Cái im lặng ấy khiến mình… thở không ra hơi.
Làm sao mà một người lại có thể tồn tại mà không cần ‘biểu diễn’? Chẳng phải chúng ta từ nhỏ đã bị dạy: nếu được nhìn thấy thì phải đẹp? Phải gợi cảm? Phải… làm trò?
Nhưng cô ấy thì khác.
Cô ấy chỉ đơn giản là… có mặt. Không cần ai công nhận.
Tức là: ‘Tôi đây rồi’ – lời nói nhẹ như gió nhưng vang vọng trong tim bạn
Mình từng quay cảnh một người phụ nữ khóc giữa câu thoại vì cuối cùng cũng dám nói ra điều mình giấu bao lâu.
Cũng giống thế — nhưng lần này không phải nước mắt.
Là sự im lặng của một người đang nói: Thân thể này là của tôi.
Chuyện này khiến mình nhớ đến cái ngày đầu tiên mình đi ra đường mà không trang điểm — và cảm giác như vừa chiến thắng một trận chiến lớn.
Bạn có từng cảm thấy như vậy?
Bạn từng xấu hổ vì điều gì? Comment xuống dưới đi — tớ sẽ đọc từng dòng!

دیکھا جانا، اپنی کہانی
وہ سفید gloved والی خاتون بس اس لئے نہ دیکھ رہی تھی کہ وہ ‘سٹار’ نہ تھی۔ بلکہ صرف ‘خود’ تھی۔ 😂
میرے ذہن میں آ گئے: ‘اب تو فلٹر بند کرو، پر سب کچھ دکھاؤ!’
جتنے بار میرے آئینے میں ‘نامنظور’ دکھائی دینا شروع ہوا، مجھے گولڈن فلوش کا انداز نظر آتا تھا۔ 💥
وہ فلم جس میں خاتون بس ‘راستے پر موجود’ تھی — واقعی عظيم! 🎬
تم نے کب آخر محسوس کيا کہ تم صرف تم ہو؟
#دِکْشَن #خود_پر_حُقوق #آئینۂ_حقائق — تم سب بتاؤ!

내 몸은 아카이브야
11시 지하철 플랫폼에서 흰 장갑 낀 여자… 진짜로 ‘보여주기 위한 존재’가 아니라 ‘내 삶을 기록하는 존재’라는 걸 깨달았다.
완벽함의 함정
‘섹시’라던 그 사진들… 사실은 ‘나는 여기 있어’ 하는 무언의 선언이었어. 필터보다 진짜가 더 반란이지.
보이지 않으면서도 보이는 법
사람들이 온라인에서 자랑질할 때 나는 카페 창밖으로 떨어지는 비를 보며 생각했어. ‘내가 없어도 세상은 돌아가는데… 그런데 내가 있었으면 싶다.’ 그런 순간에 이 사진들은 마치 말했다: I am here.
너도 그 목소리 들렸어? 👂 댓글 달아봐요! 우리 모두의 ‘보여주기 전’ 이야기를… 💬

Sana ol lang nanggaling sa filter? 😭 Kasi minsan ay nakikita mo… pero di mo naman kailangan magmukha para makasaya! Ang body mo ay archive—hindi model na pambansang adarna! Nakikita ka ba? O baka… ikaw lang ang may right na maging sarili. Saan ba ‘yung ‘perfect image’? Diyan sa bus na walang tao… doon lang ako humihinga sa iyo: ‘I am here.’ Ang camera? Di nag-judge ng curves… nag-aalaga lang ng stillness. Comment section: Sabihin mo rin—nagpapakita ka ba o nag-iisip ka pa?
#BakitAngKiligAyNasaStillness?
